Em vốn sợ Ma, nhưng cũg nửa tin nửa ngờ. Nhưng tự nhiên nhớ lại mấy câu chuyện có thật 100% ( em xin thề là 100%) do người thân kể, và bản thân em cũng thấy. Đầu tiên là bà chị dâu em kể lại , lần đó bả và đoàn bác sỉ đồng nghiệp đi khám chữa bệnh từ thiện ở Côn Đảo. Có lần buổi chiều mọi người ngồi kể chuyện là Côn Đảo hay có ma này nọ, rồi có 1 ông bác sỉ trong đoàn cứ hô hào là ko tin ma , ko sợ ma, chừng nào thấy mới tin. Rồi điều gì đến phải, sáng hôm sau cả đoàn ko thấy ông đó đâu , kiếm khắp nơi cũng ko thấy. Sau đó có 1 nhân viên khách sạn nói là lúc tối thấy ổnng đi dạo 1 mình ngoài bãi biển. Cả đoàn đổ ra biển tìm, rốt cuộc tìm đc ổng đang ngồi lờ đờ trên bãi biển cách khách sạn gần 5 km , ai hỏi gì ổng cũng ngơ ngơ ko trả lời . Đến mấy ngày sau vào lại đất liền thì ổng mới tỉnh, ổng nói ổng đang ngồi coi TV ở sảnh khách sạn thì có người thanh niên kêu ổng đi , ổng như mơ ngủ cứ đi theo hoài, rồi nguời đó kêu ổng ngồi chờ, sau đó thì ổng ngơ ngơ lun. Chuyện này chính mắt bà chị dâu em thấy về kể lại, nghe cũng ghê ghê, với lại nghe đồn Côn Đảo nhiều ma lâu rồi 1 chuyện nữa cũng lâu rồi, hồi em lớp 4 5 gì đó, em đi về Bến Tre . Bữa đó tối tầm 8 hay 9h đêm , con nhỏ chị dưới quê dắt đi xem TV ngoài quán cafe ( thời đó nghèo, con nít buổi tối hay đi coi ké TV) , đi qua 1 đoạn đường tối hù, 2 đứa có 1 cây đèn pin nhỏ xíu thôi.Trên đường đó có nhiều bụi tre bụi trúc lắm ,tự nhiên con chị nó la lên , rồi kéo em bỏ chạy, em cũnh ko biết gì nên chạy theo. Về nhà nó sốt mấy ngày, sau nghe kể lại là nó thấy có bóng trắng đứng trong bụi tre, mà có 1 giò thôi , mấy người lớn cũng nói khúc đó cũng nhiều như gặp như nó. Hix, coi bộ em cũng nặng vía nên ko thấy:sad:. 3 hôm nay ngủ ko ngon , cứ ngủ là mơ thấy đang làm việc thì bị ma phá , có lúc thấy ma nó rượt theo mình , có khi thấy máu me ghê lắm, vậy là sao hả các bác, trước h em đâu có bị :sad::sad::sad:
lúc nhỏ về quê ngoại ở Đức Trọng, thời gian này ở đây chưa có điện, 1 đám 7 đứa đi chơi về gần đến nhà thì mình và 2 đứa em thấy phía sau nhà có 1 cái bóng người mà không có chân, chỉ thấy mờ mờ khoảng từ đầu gối trở lên thôi, mình sợ quá nên không dám đứng lại nhìn mà đi nhanh vô nhà gọi người lớn ra xem có ai đứng ở đấy thì cái bóng mất tiêu, thời gian từ lúc thấy đến khi quay ra xem chỉ khoảng 15 giây thôi. Bây giờ mình cũng không sợ ma lắm, nhưng buổi tối đi 1 mình ngang qua chỗ này thì mình cố tình đi thật nhanh
theo mik` nghi~ la` co' ma, ban thu~ di kiem' 1 ba` Thay` nao` do' , ma` ban chua he^` quen bik o~ rat' xa nha` ban, den' do' de~ cau` hon` nguoi` tha^n trong nha` da~ mat' ve`, thi` luc' ho ve` ban se~ bik co' ma hay hok ....
đúng rồi, g sợ người hơn sợ ma ấy chứ, ma nó nhát không chết, chứ người chọc điên lên là nó lụi chết . P/s : à mà topic mấy năm rồi, smod lôi lên làm gì vậy
có hồi sinh không bác nói sớm cho em vui. buồn buồn qua đây đọc giảm stress. mà không hiểu sao cái mục này lại cho vào dĩ vãng?
Mình không biết có ma trên đờii này không? Nhưng riêng mình, tháng 12, 2015, mình nhận giám sát 1 công trình, chả phải bệnh cao huyết áp, chả sợ ma, không sợ độ cao. Nhưng 1 hôm sáng sớm giờ làm 8h sáng, phân công cho anh em xong, tự dưng tách nhóm, đi 1 mình leo vào la fong, thế là rơi từ trên xuống 3m, chấn thương cổ, xém chết, mém liệt (đoạn này bạn kể lại, chứ mình tới giờ này không nhớ tí gì, trước và sau thời điểm thì nhớ tốt) Ai biết tôi bị gì không?