Tìm kiếm bài viết theo id

Truyện ngắn: LẠC LOÀI

Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi hieu239, 12/7/11.

ID Topic : 3522331
Ngày đăng:
12/7/11 lúc 21:58
  1. hieu239 Thành Viên Cấp 4

    Tham gia ngày:
    2/12/08
    Tuổi tham gia:
    15
    Bài viết:
    1,624
    Truyện ngắn: LẠC LOÀI

    Người ta thường hay có câu "nhục như con điếm", nhưng với nó thì chưa bao giờ có thứ cảm giác như vậy. Con người ta chỉ thấy nhục khi họ còn chút gì đó để hy vọng, nếu những hy vọng và ước mơ của bạn chỉ còn là quá khứ, nếu cuộc đời bạn là một con "chó ghẻ lạc loài" từ khi bạn chưa nhận thức được như thế nào là ô nhục, có lẽ bạn sẽ không có tâm trí để cảm thấy nhục nhã ở hiện tại đâu. Tất cả chỉ còn là những nỗi đau quen thuộc, nó giống như những con nghiện ma túy đã quá quen với những trận hành hình bởi tác dụng của loại độc chất mà chúng tự tiêm vào người. Với con điếm đó, độc chất ma túy và những con quỷ ngoài kia vẫn đang hành hạ thân xác nó hàng đêm, những thứ đó chỉ có vẻ như đang chà đạp vào một thứ hư không vô cảm, một thứ thân xác tàn tạ mà nó đã không còn được làm chủ khi mới tròn 12 tuổi.

    Khi mặt trời khuất bóng, con điếm rẻ tiền dáng liêu xiêu nhỏ xíu sẽ chui ra khỏi khu nhà trọ ổ chuột, đi băng qua công viên để bắt đầu một ngày làm việc. Trải qua thời gian dài dưới sự tàn phá của ma túy và những con quỷ làng chơi, thân xác nó bây giờ chỉ còn đọng lại những đường nét cơ bản của một cô gái vốn dĩ sinh ra đã có nhan sắc. Kể từ ngày nó trốn thoát khỏi cái địa ngục nô lệ tình dục ở đất nước Chùa Tháp và dạt về khu này, nó vẫn không thoát khỏi cái kiếp làm đồ chơi hàng đêm cho những tên du đãng mạt hạng, chúng sống ngoài vòng pháp luật xung quanh những khu xập xệ phức tạp gần bến xe công viên.

    Như thường lệ, đi ngang qua đầu hẻm nó không quên chào thằng bán mì gõ nghèo mạt rệp - cái thằng ốm nhách đói ăn, trôi dạt từ miền Trung sỏi đá vào đất Sài Gòn với giấc mộng được học để trở thành bác sỹ. Chiếc xe mì ọp ẹp của nó không đủ nuôi bản thân, còn bà mẹ già của nó thì bệnh hoạn triền miên. Con điếm nhủ thầm: sao thằng đó lại có ý tưởng về chuyện học hành nhỉ? Đúng là thằng điên! Nhưng sao cái mặt trông hiền lương thánh thiện thế? Chút gì đó điển trai phong trần bị che khuất sau lớp bụi bếp lấm lem. Một cảm xúc lãng mạn thoáng qua đầu con điếm, rồi vụt tắt ngúm như như ngọn nến mong manh trong cơn bão lũ nghiêng ngả trời đêm.

    - Hôm nay mày đi qua đêm chứ? (Giọng một thằng côn đồ chuyên bán lẻ ma túy trong bến xe làm cắt ngang chút suy tư lãng mạn của con điếm).

    - Ba trăm. (con điếm bâng quơ đáp lời)

    - Mày qua dãy phòng trọ sau lưng bến xe đợi tao.

    - OK!

    Con điếm nghiện ngập lầm lũi đi về phía sau bến xe để tác nghiệp.

    Thằng đại ca rủ thêm 2 tên đàn em và lôi con điếm vào một căn phòng trọ rẻ tiền. Chúng bắt đầu nhậu nhẹt và bày biện các thứ khác để chuẩn bị cho cuộc chơi thâu đêm đầy hoan lạc bẩn thỉu. Nó hất hàm hỏi:

    - Con điếm rách, hôm nay mày chích hay lắc với tụi tao?

    - Em chích quen rồi, anh cho em một "bi". Các anh thích lắc thì cứ lắc.

    Con điếm rách lịm dần trong cơn say của liều chích, trong làn sương mờ khét đặc của khói thuốc, trong tiếng nhạc cuồng dại và tiếng hú hét của 3 thằng thú vật đầy cuồng vọng đang điên khùng vì thuốc lắc.

    ...Tiếng đẩy đưa kẽo kẹt của chiếc giường như sóng đời đang cuốn linh hồn điêu linh của nó về nơi có những giấc mơ xa xưa, nơi có chiếc võng mẹ đong đưa sau hè trong những chiều thu êm ả.

    Ngày xưa, trong ký ức đã xa, lúc nó mới biết sống với những ngọt ngào hạnh phúc trong vòng tay gia đình, tiếng cười vui của ông bà, tiếng hân hoan của cha mẹ, những cực nhọc trần lao phải lui bước trước hạnh phúc của cái tổ ấm yên lành đó... Nó đã từng là một em bé xinh ngoan. Những cánh diều trong những buổi chiều sâu lắng, tràn ngập nắng vàng mát dịu trải dài qua các hàng cây ven sông. Nó ước mong sao gia đình được luôn ấm êm, như cơn gió vi vu hát ru đời nó những đêm trăng thanh... Như cánh diều no gió, yên lành trên đó, có bóng cha mỉm cười hiền dịu, mắt mẹ trìu mến thương yêu, dáng ông ngồi dõi mắt xa xăm vào nơi chân trời thấp thoáng những âu lo vô hình.

    Cơn bão nghiêng trời, giông tố, bóng đêm và trận nước lũ cuốn trôi nhà nó, ông nó, bà nó, cha mẹ nó và cả cuộc đời nó. Sống sót ở tuổi mười hai, nó được một bọn buôn người bán qua xứ lạ, được đưa vào những hang quỷ để làm món đồ chơi cho những con yêu râu xanh trong thế giới chơi bời trụy lạc. Nó được tiêm ma túy để yên tâm trói buộc cả linh hồn và thể xác vào kiếp sống nhầy nhụa cặn bã. Nó được giáo dục bằng những nắm đấm, những cái bạt tay, những ngày bị bỏ đói để được yên tâm phục tùng những tên đang kiếm lợi trên thân xác các bé gái.

    Nó trốn thoát bằng sự may mắn hy hữu, số tiền chỉ đủ cho chuyến xe mà nó chưa biết sẽ đưa nó về đâu. Chuyến xe cứ đi để mắt nó hoang mang dõi theo con đường vô vọng. Tiếng kinh cầu vang trong thánh đường nó đi ngang như đang rửa bớt tội lỗi cho những linh hồn đi hoang. Chuyến xe đi rất lâu, ánh nắng kia từ đâu mà sao quá chói chang...

    Có tiếng quát của tên đại ca:
    - Thức dậy đi con điếm. Đã trưa rồi, tao cần trả phòng ngay.

    Con điếm rách bàng hoàng tỉnh dậy. Ôi! Sao người nó đau rã rời thế này? Trận lũ bạo dâm của 3 thằng du đãng trong cơn say thuốc lắc đêm qua càng làm tàn phế thêm cái thân xác vốn đã điêu tàn của nó.

    Tên đại ca quăng cho nó hai trăm rưỡi và nói:
    - Mày bị trừ năm chục cho mũi chích đêm qua.

    Con điếm rách nhặt tiền và lê lếch cái thân xác nhợt nhạt bầm dập ra khỏi bãi chiến trường của trận trụy lạc đêm qua. Nó chỉ đủ sức lếch về được tới căn phòng trọ tồi tàn và ốm liệt giường suốt mấy ngày liền.
    ...
    Trời đã trưa, có tiếng gõ cửa phòng trọ.
    - Vào đi. (Con điếm nói qua hơi thở yếu ớt.)

    Hình bóng gầy gò của thằng mì gõ làm cho ánh mắt con điếm sáng hơn một chút.
    - Hai ngày nay em không thấy chị đi làm. Em sợ chị ốm nên ghé qua thăm. Chị không sao chứ?

    - Bọn thằng Dũng điên nó hành hạ tao đau đớn quá, tao đi làm không nỗi. Hôm nay cũng đỡ rồi. (lời con điếm như muốn trấn an thằng mì gõ)

    Chị ở đây nhé, em ra đem cho chị tô mì đặc biệt để chị ăn cho lại sức.
    Tay thằng mì gõ đưa tô mì mà ánh mắt vui vui như có gì đó muốn khoe. Con điếm chợt hỏi:

    - Mày cầm xấp giấy gì thế?

    - Dạ, giấy mời em đi học Đại Học Y.

    - Sao tới 3 tờ?

    - Dạ, 3 năm nay em đều thi đậu mà chị.

    - Nghĩa là sao mậy?

    - Thì em đăng ký thi cho đỡ ghiền học thôi. Đậu rồi thì thấy vui, giữ giấy mời học làm kỷ niệm, chứ tiền đâu mà đi học. (Nói xong nó cười hiền lành.)

    - Thế năm nay mày cũng không định học à?

    - Dạ, chắc cũng như mọi năm. Mẹ em bệnh thế, tiền bán mì chỉ đủ chữa bệnh và sống qua ngày thôi à. Năm sau em sẽ thi tiếp cho vui.

    - Tao chưa thấy thằng nào rảnh và khùng như mày.

    Thằng mì gõ cười ngượng ngùng và đi ra.

    ...Chiều vàng nhạt, con điếm tàn thấy mệt mỏi và đau đớn hơn bao giờ hết, nhưng nó chợt cảm thấy muốn đi dạo công viên. Không có mục đích gì cả, trong lòng nó chỉ muốn đi dạo lòng vòng để nhìn lại những cảnh vật quen thuộc, những con người xa lạ mà hàng ngày nó vẫn đi ngang qua.

    Gặp xe mì gõ, nó vội dúi vào tay thằng bán mì một chiếc phong bì giấy, ánh mắt nó lờ đờ nhìn xa xăm, mồm nói vài câu khản đặc:
    - Cái thẻ ATM trong đây có đủ tiền để mày học. Sáng mai qua sớm gặp tao để bàn cụ thể về chuyện trả nợ.

    Thằng mì gõ chưa kịp hiểu chuyện gì thì bóng con điếm đã thất thiểu đi xa dần, nó gọi với theo:
    - Cảm ơn chị nhé! Mai em sẽ qua sớm.

    Chiều tối hôm ấy người ta thấy có một con điếm nghiện ngập điên khùng lê lết khắp công viên, lục lạo thứ gì đó trong các bụi rậm, thỉnh thoảng nó còn đánh đuổi vài đứa trẻ đang nô đừa gần các khóm hoa. Thiên hạ cũng chẳng ai muốn dây vào một con tràn đầy dấu hiệu SIDA như nó, hầu hết mọi người đều chú ý và tránh xa mỗi khi nó đến gần. Đêm đó trời nổi cơn giông tố, mưa gió rất lớn.

    Thằng mì gõ đợi mãi, đợi mãi không còn thấy con điếm quay về nữa. Nó chỉ nghe người ta nói rằng: cảnh sát tìm thấy xác một con điếm nghiện ngập nằm bên một khóm hoa hướng dương, bên cạnh là một thùng đầy những ống kim tiêm bẩn thỉu mà bọn nghiện vẫn vứt bừa bãi trong công viên. Tay con điếm vẫn còn nắm chặt mảnh giấy với dòng chữ nghệch ngoạc: "Ước gì tôi còn đủ sức để có thể đi tiếp và nhặt hết những thứ nguy hiểm trong cái thùng kia, để không có đứa trẻ nào phải mang họa vì chúng. Nếu có được ước thêm, tôi chỉ mong rằng số lượng hoa hướng dương đặt lên mộ tôi sẽ bằng với số lượng những thứ bẩn thỉu trong cái thùng đó".

    GAMEO

    -----------------------------------------------------------------
    http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=IsFMueYwUG

    Em sinh ra lạc thời
    Em đi hoang lạc đàn
    Em giam thân lạc bầy
    Em u mê lạc lối

    A í a í a í à à
    Cha ơi mẹ hỡi !
    A í a í a í à à
    Ông ơi bà ơi !

    Em buôn hơi lạc nhịp
    Em giăng thơ lạc vận
    Em yêu anh lạc lòng
    Em thương em lạc mệnh...
     
  2. hieu239 Thành Viên Cấp 4

    Thanks pác. Tớ sẽ viết tiếp truyện mới Truyện ngắn: LẠC LOÀI
     

Chia sẻ trang này