Một ngày trời đẹp, người ta đến trao cho mình tấm thiệp hồng, mình cười tươi gửi lời chúc phúc trước mà trong lòng như đứa trẻ bị người lớn thất hứa: 'Thế mà nói rằng khi nào em đi lấy chồng anh mới lấy vợ'. Rồi mình lại lo cho người ta, không biết có vội vàng quá không, vì nghe phong thanh họ biết nhau qua mai mối, mới được hơn ba tháng chẳng biết hiểu nhau được đến đâu. Mọi người trong công ty nhìn mình có vẻ thương thương, người thì cười rồi đùa vô tư: “Có đi dự đám cưới hắn không?”. Kẻ thì toe toét: “Tôi tưởng cô dâu phải là bà chứ!”. Mình đùa lại, rồi tích vào ô “Không đi” trong bản đăng ký để công ty thuê xe, khiến người ta buồn, rồi ngơ ngác tưởng mình giận. Giận gì đâu. Cũng không tiếc dù người ta rất giỏi giang, hiểu biết bởi mình vốn là con bé cầu toàn, không chấp nhận những cái xấu. Mình bảo người ta bao lần đừng hút thuốc hại sức khỏe, rồi cả ảnh hưởng đến người xung quanh, nhất là người ta vốn hay bị đau họng, ho lụ khụ như ông già suốt ngày, khiến mình ngồi cạnh cũng sốt ruột lây. Vậy mà tình yêu cũng chẳng lớn đến mức giúp người ta sửa đổi, người ta cứ hứa rồi lại hứa. Đôi khi còn kiểu chống đối, có mặt mình thì không hút nhưng sau lưng thì... Cả việc người ta thi thoảng đánh đề, mình vô tình biết mà điếng hết cả người, sao tệ thế được? Mình ngon ngọt khuyên nhủ mãi, gặp nhau lần nào cũng tranh luận, cãi cọ, rồi đến đoạn mình dỗi không thèm nói chuyện và rốt cục là tiết mục người ta năn nỉ, xin lỗi hứa sửa đổi. Mình nghe theo và cho người ta thời gian để thay đổi, nhưng sự việc cứ tiếp diễn đến một lúc mình chẳng buồn giận và người ta cũng trở nên ngại ngùng không muốn giải thích, hứa hẹn. Nhớ hôm mình còn gay gắt, hình như là lần cuối cùng nói về chuyện của hai đứa, mình cư xử như một con ngốc khi nước mắt dài hơn người: “Anh làm sao để sau này em nhìn vào mà thấy tiếc, đừng để em phải thở phào, may quá, cảm ơn anh đã không lấy em”. Hình như hôm đó người ta còn buồn và thất vọng hơn mình nhiều. Hai đứa xa nhau dần. Mình chẳng ân hận đâu nhưng giá người ta bản lĩnh, có lý trí hơn một chút, mình cố mềm mỏng, kiên nhẫn hơn thì có lẽ giờ cô dâu đứng cạnh người ta đã là mình. Rồi mọi việc cũng qua, mình và người ta vẫn nhìn nhau thân thiết, vẫn là những người đồng nghiệp, đồng cam cộng khổ, luôn có nhau. Trước đám cưới hai ngày, mình và người ta cố làm cho xong việc bản vẽ thiết kế cho khách hàng, để người ta về yên tâm với ngày trọng đại. Mãi chín giờ tối mới xong xuôi, người ta mời mình đi uống nước, đã định rắn rỏi từ chối nhưng nhìn ánh mắt người ta vẫn nghĩ mình giận không đến dự đám cưới nên mình lại phì cười đi cùng để xin lỗi vì đã đùa dai. Người ta nhẹ nhàng kéo ghế và mời mình ngồi, gọi cốc sinh tố bơ mọi khi mình vẫn gọi. Mình định lấy cho người ta bao thuốc như mọi lần thì hôm nay người ta khoát tay: “Anh bỏ thuốc rồi, chắc lâu em không để ý!”, tự dưng mình thấy lòng chùng xuống. Mình khen vợ người ta xinh, người ta cười. Suốt buổi người ta chỉ cười. Chẳng hiểu mình có tưởng tượng không nhưng thấy hình như người ta giống mình: “Cố giấu niềm đau đằng sau tiếng cười”. Mình thấy đôi mắt người ta không được sáng tươi như ngày nào. Cũng bởi có lúc người ta nói trầm giọng xuống: “Anh bắt đầu tin vào cái duyên trời se, cái que trời buộc rồi. Bạn anh yêu nhau suốt sáu năm trời rồi đùng một cái cưới cô mới chỉ quen vài tháng, giống anh. Thú thực, anh chưa hiểu vợ mình lắm”. Mình cố pha giọng đùa: “Chắc gì chị ấy đã hiểu anh, có hiểu đã chẳng dám lấy”. Rồi mình nghiêm túc: “Còn nhiều thời gian mà. Anh tốt với họ, họ sẽ tốt với anh, lo gì”. Sau đó mình và người ta tạm biệt nhau. Mình phóng xe máy về, xuyên qua làn gió, lạnh buốt. Ơ kìa, đám cưới người ta, mình có phải là cô dâu đâu mà khóc! sưu tầm...:surrender: có cái cảm giác y chang như vậy! 1đứa trẻ,bị thất hứa..t/c,em yêu anh....t/y,anh cũng yêu em....kết quả,anh đi lấy vợ,em đi lấy chồng...Lời hứa thì vẫn là lời hứa.Thực hiện đc hay ko là do người nói ra.Yêu nhau,ko hẵn fải bên nhau,em chỉ cần thấy anh hạnh phúc.... Rồi anh sẽ hạnh phúc phải không anh!!!
Tặng lại 1 câu truyện khác nhưng có thật - Đám cưới người ta... SG 22h Ringggggg - Đt reo 1 giọng nói ngày nào vang lên Em: Anh, anh đang làm gì thế anh Anh: Không làm gì hết em à, chỉ nằm xem Tv thôi Em: Anh, mai là đám cưới của em Nhói Anh: Sao em lại nói anh? Có gì quan trọng không ..... Em: Em biết anh còn yêu em như em yêu anh. Em xin lỗi anh Anh: 1 năm, 2 năm, 3 năm và 4 năm cũng thế thôi em Em: Em hiểu và em cũng mong anh hạnh phúc Anh: Anh càng mong điều đó hơn em có thể nghĩ Em: Tạm biệt anh - Dù thế nào em cũng yêu anh Anh: Tạm biệt em Em: Anh, khoan cúp máy, anh nói mông lung gì đó đi, em muốn nghe giọng của anh, muốn lắm Anh: a b c d e f g h ... Cụp... Đt hết pin Còn lại 1 không gian và những cơn nhói ở tim Đau
cung canh ngo ne ; day la cau chuyen cach day 3 nam ma nana gap phai: yeu nhau 3 nam , den khi cuoi , co dau ko phai la nana ; dt reo , so cua mami " be , thang P no lay vo kia" ,may co dc moi ko? nghe tim dau , nuoc mat chay , tho gap. "uhm,chac la co" trc ngay cuoi , 2 dua di nhau, uong nhieu noi nhieu , va noi rat nhieu , noi de sau nay nhu ko co dip de noi nua hay sao ah. Ngay cuoi , nana nghe ng yeu noi cau nay ne " xin loi em , anh di lay vo " den gio , cau noi nay van con dau nhoi trong long
hic,đọc xong rưng rưng rồi :too_sad: tui dễ khóc lắm "Người nắm chặt bàn tay và không hề muốn đánh rơi thứ cảm giác đã một lần khiến người tuyệt vọng Đối diện với con người mình phải yêu thương mà sao ứa nước mắt khi nghĩ về một bàn tay ở đâu đó lẻ loi... Cái nắm tay quan trọng nhất trong cuộc đời Có khi nào đã không được nắm thật chặt?"
truyện này hôm bữa mới đọc bên zing! mình thấy câu nói của người nam trong truyện rất đúng"Anh bắt đầu tin vào cái duyên trời se, cái que trời buộc rồi. Bạn anh yêu nhau suốt sáu năm trời rồi đùng một cái cưới cô mới chỉ quen vài tháng, giống anh. Thú thực, anh chưa hiểu vợ mình lắm”
Rồi đến lúc mình cũng phải chấp nhận sự thật! Cũng sẽ phải trải qua niềm đau này! Đọc đi để thấm thía, để ko ngỡ ngàng.........hụt hẫng!
có duyên nhưng ko phận ko thành vợ chồng có phận nhưng ko duyên từ từ vun đắp mẹ rất thix con lấy chồng giàu , nhưng số con định sẵn là lấy chồng nghèo
:surrender::surrender::surrender: mà mấy cái nhà tù đó ng ngoài mún zo6 mà ng trong đôi khi lại mún ra lạ vậy ta
ở trong chăn mới biết chăn có....:sexy_girl: hôn nhân là đích đến hay là mồ chôn của tình yêu nhỉ:baffle:
hôn nhân chỉ là sự ràng buộc về mặt pháp lý thui chứ thể xác và tâm hồn nhìu người vẫn rất tự do. Hãi hùng nhất là chuyện đó. :too_sad:
VIẾT CHO NGƯỜI ĐẾN SAU chị cũng từng yêu a ấy như e chỉ có khác chị là người đến trước khóc làm gì e ơi để má hồng thắm ướt a ấy vụng về chẳng biết dỗ dành đâu có 1 thời chị cũng thích giận nhau để đo hết yêu thương theo chiều dài giận dỗi rồi 1 lần c vô tình mắc lỗi 1 lần thôi thế là mãi mãi xa biết nói gì khi tất cả đã wa c là wa khứ hôm wa e là today hiện tại biết chẳng thể thêm 1 lần yêu lại c vẫn xót lòng khi đối diện tình em e có cái bấy lâu c khát thèm tuổi trả hồn nhiên gót chân mềm mới lạ vào 1 buổi chiều thu - cây thay sắc lá voan cưới cô dâu bay ngộp trước hiên nhà khi ấy vô tình c giả bộ ghé wa bâng khuâng ngắm cô dâu - nghẹn ngào nhìn chú rể e đừng way ngang rồi cau mày như thể c ấy kia kìa c ấy cũng đến xem phố cũ cơn mưa ướt mềm ......
sao lúc người yêu cũ tui thông báo lấy vợ tui cũng buồn nhưng ko đến nỗi như vậy Còn ngồi giảng đạo anh phải tốt với vợ, đừng như hồi anh đối xử với em. Tui cũng có bạn trai rùi nên chỉ bùn tí thui chứ cũng hên mình ko lấy người cũ đám cưới ổng tui cũng ko đi dự, ko phải vì ngại ngùng gì mà vì bận rộn ở Sing ko về VN dự được