"Nó đã bước sang cái tuổi 15. Cái tuổi về già của một con chó cái. Mười năm đầu đời của nó không có gì đáng nói ngoài việc nó đẻ cho chủ nó 6 lứa con mỗi lứa cũng 6 con lứa nào con nó cũng bụ bẫm, đẹp đẽ như tranh vẽ. Chủ của nó là 2 cán bộ nhà nước đã nghỉ hưu khi nó chưa ra đời... những đứa con của nó ông bà không bán mà cho các nhà hàng xóm láng giềng, cũng vì thế mà nó và đàn con đông đúc đã trở thành đội bảo vệ hiệu quả của cái xóm nhỏ bé... nơi có những con người... coi mẹ con nó là những người bạn thật sự... Thế rồi tai nạn khủng khiếp ập xuống cuộc đời nó... Ông bà chủ lần lượt ra đi vì căn bệnh hiểm nghèo... Con cái của chủ nó đều đang công tác ở tận Sài Gòn... Tang ma xong lại dắt díu nhau đi hết... Phần hương khói con cái ông bà chủ nhờ bà thím gần đó coi sóc...còn phần nó tự gánh lấy trách nhiệm coi sóc ngôi nhà và phần mộ của ông bà chủ.... Rồi những ngày tiếp sau đó người ta cũng quen dần với sự vắng vẻ của ngôi nhà và 1 con chó cái già... và cũng không ai thèm để ý đến sự vắng mặt của nó ở ngôi nhà vào buổi sáng 7 giờ đến 8 giờ buổi chiều 4giờ đến 5 giờ... nắng cũng như mưa. Mãi gần 3 tháng sau người ta mới phát hiện ra hành tung của nó... Thì ra những lúc nó vắng nhà là lúc nó xuống nằm bên mộ ông bà chủ của nó, cách đấy hơn 1km. Từ đấy ngôi ngà của chủ nó có nhiều người qua lại... quét cho nó cái ngõ - cái sân, đặt biệt là cái tô đựng thức ăn của nó lúc nào cũng sạch sẽ và đầy những thức ăn ngon... Hết ngày nọ sang ngày kia, hết tháng nọ sang tháng kia, rồi hết năm nọ sang năm kia, hình ảnh con chó cái già cứ đi đi về về giữa phần mộ và ngôi nhà của ông bà chủ nó đã trở thành quen thuộc với dân làng Ngọc này... ai cũng ái ngại và thương cảm cho nó... Đôi mắt đen nhánh khi xưa bây giờ đã chuyển sang màu trắng đục... mắt nó đã lòa. Bước chân nó cũng không được nhanh nhẹn nữa... có một đều khác nữa mà ai cũng nhận ra nó không đi bên đường như trước mà cứ giữa đường nó đi... mắt nó đã mù hẳn... Người đi bộ tránh nó, xe đạp xe máy nhường đường cho nó, ô tô dừng lại để nó đi qua.... Có một điều lạ nữa là khi nó đi đến chỗ ngã tư giáp đường Quốc lộ bao giờ nó cũng dừng lại ta vểnh lên nghe ngóng và khi nó bước những bước nhọc nhằn trên phần đường quốc lộ cũng là lúc không có chiếc ôtô nào chạy qua... và những người yêu quý nó... bám sát theo chân nó, 2 tay dang ra giống như công an dẹp đường giữ an toàn cho một nhân vật quan trọng đi qua.... Cách đây gần một tháng trên đường ngoài mộ chủ về nó dính cơn mưa dông bất chợt... một người dân phát hiện nó nằm thoi thóp bên đường... Nó được đưa về nhà và chăm sóc như một người bệnh thực sự rồi nó cũng qua khỏi cơn nguy kịch... nhưng 4 chân của nó không còn đủ sức đưa nó xuống phần mộ của ông bà chủ nữa.... Hôm nay, tôi vào thăm nó, nó không còn vẫy vẫy cái đuôi được nữa 2 dòng nước ở hai khóe mắt chảy ra đậm đặc hơn, đôi mắt không còn chút sinh khí nào. Một nỗi buồn man mác xâm chiếm tâm hồn tôi, tự nhiên nước mắt tôi cứ chảy ra và phải khó khăn lắm mới bấm được mấy kiểu ảnh... và bây giờ tôi post lên để các bạn thấy: Nó đấy, 15 năm tuổi đời có 5 năm đi lại chăm nom phần mộ và ngôi nhà của chủ... Nó là một con chó cái già đấy các bạn ạ!. ST.
con trong hình minh họa chừng 10 năm thôi hồi đó nhà mình có con sống 15 năm thật, lông nó bị bạc và xơ xác, đi đứng run rẩy ko vững, nó chết do già quá mà chết, đang ngồi tự nằm xuống rồi chết kế bên mình
lúc trước có nuôi chó đực hơn 15 năm . chôn xác nó trước nhà để giữ cửa. từ đó đến giờ chả cần phải nuôi chó
Tội nghiệp quá..Nhà cũng đang nuôi con chó đc 9 năm rồi. Qua nay đang bị bệnh mấy bữa không ăn.Đi lạng chạng tối qua đi làm về thấy nó mà ăn cơm không nổi.Làm bịch sữa bơm xi lanh cho nó.Lúc nhà mình mua nó là đi đường thấy nó nằm trong lồng chuẩn bị đi giết lên ba mình mua lại..lúc đó chắc nó được 1 tuổi..bây h được 10 năm..cũng sanh 5 -6 lứa rồi..sáng đi làm thấy đi chạng vạng bước 1. ko giám nhìn luôn
chó nhà mình lúc trước cũng vậy, con chó cái tên Tốt, cuối đời ko còn thấy đường nữa, đi lạng quạng, rồi 1 đêm bị bọn cẩu tặc mang đi, thôi, mong kiếp sau mày đc tốt hơn
Nhiều lúc nóng giận vì tình hay sua nên mình hay là nó ... Cho dù cho chủ giàu hay nghèo nó vẫn theo chú đến chết ... Là nó hay đánh nó thì khi thấy mình nó vẫn vui mừng ... Tuy là loài vật nhưng cho là loại sống tình cảm nhất ... Khi không còn ai bên cạnh thì có chú chó thì mình không còn cảm thấy cô đơn ...