Tìm kiếm bài viết theo id

Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t

Thảo luận trong 'Linh tinh' bắt đầu bởi QuynhChau88, 27/7/20.

ID Topic : 9511250
Ngày đăng:
27/7/20 lúc 10:23
  1. ruaden4 Thành Viên Bạch Kim

    Chủ thớt đã xác nhận rồi nhé.
     
    7800II and Cá Mập chiên xù like this.
  2. thangmoi Thành Viên Cấp 5

    Cứ up tiếp đi bạn. Mình quen đọc bên đây hơn, còn facebook thì mình ít sử dụng nên hy vọng đợi những chap tiếp theo của bạn.
     
  3. QuynhChau88 Thành Viên Cấp 3

    #Chap38
    Sáng sớm thức dậy, tao thấy bầu trời hôm nay thật trong xanh, có lẽ đã qua những con bão, những tia nắng sớm chiếu xuyên qua tán lá tạo thành những vệt nắng rọi qua cái cửa sổ soi thẳng vào chỗ tao đang nằm.
    Vĩnh Long đã chuẩn bị bữa sáng cho tao kèm theo 1 ly cà phê đá. Điều dưỡng cũng vừa bước xuống phòng khách, hôm nay em phải về nhà để chuẩn bị đi làm lại.
    Vừa ăn tao vừa nhìn Vĩnh Long và Điều dưỡng đang loay hoay ở phòng bếp, mấy ngày qua có lẽ tao rất vui vì được 2 người con gái xinh đẹp này chăm sóc, không lẽ giờ có đám nào chơi hội đồng tao thêm 1 trận nữa, tao cám ơn nhiều. Lại tham lam nữa rồi T ơi, tao mỉm cười 1 mình để cắt ngang những suy nghĩ tào lao trong đầu của mình.
    Rồi mùa mưa cũng dần chấm dứt trả lại cho Sài Gòn những ngày bầu trời trong xanh đầy nắng đẹp. Buổi sáng kèm chút se lạnh của những ngày lập đông bắt đầu, tao thích cái thời tiết như thế này, nó làm cho con người ta trở nên lười biếng, muốn rút mình vào lớp chăn ấm thêm vài phút trước khi bước ra khỏi giường vào mỗi buổi sáng bắt đầu 1 ngày mới.
    Tao vẫn lặng lẽ với công việc quen thuộc của mình ngày qua ngày, có khác chăng là giờ đây tao đang mang trong người thêm căn bệnh gout, hậu quả của những tháng ngày ăn nhậu vô bổ lúc trước.
    Tình cảm giữa tao và Vĩnh Long vẫn đều đều được vun đắp, 2 con tim với những vết thương đã từng rạn vỡ giờ đây như đang hồi sinh bởi những giọt nước mát của tình yêu sau 1 thời gian khô cằn.
    Tao vẫn đều đặn qua lại thăm nom thằng nhóc con tao, nhưng giờ đây tao chỉ qua nhà vợ cũ của tao rồi rước thằng ku đi và trả về, vợ tao không còn nhiều thời gian để dẫn nó ra gặp tao, những lần chạm mặt nhau ở nhà vợ chỉ là những câu chào hỏi xã giao của em dành cho tao. Tao từng hy vọng sau khi ly hôn sẽ thật cố để hàn gắn cái tình cảm vợ chồng đã đổ vỡ, nhưng giờ đây cái sợi dây để kết nối thứ tình cảm đó hình như ngày càng mỏng manh và có thể vụt đứt bất cứ lúc nào.
    Thằng bạn thân và FE thì đang đắm say trong mối tình ngọt ngào của tụi nó. Tao để ý, hình như thằng bạn của tao hơi thay đổi nhiều, và nó thay đổi theo 1 chiều hướng tích cực hơn, có lẽ tình yêu giúp cho con người ta vượt qua nhiều thứ để hoàn thiện bản thân.
    Rồi mùa Noel cũng bắt đầu đến, đường phố Sài Gòn ngập tràn sắc đỏ của những ông già Noel với cái thời tiết lành lạnh. Và tao nhớ cái đêm Noel năm đó, 1 đêm Noel chắc có lẽ mà tao không thể nào quên được...
    Mệt mỏi sau 2 ca lấy xác liên tiếp vì tai nạn giao thông trong đêm Noel, vừa về tới Bình Hưng Hòa, sau khi bàn giao cái xác thứ 2 cho ông anh nhận xác, tao vội vã rửa tay sạch sẽ rồi ra xe lấy lon bò cụng uống 1 hơi thật sảng khoái, đốt thêm điếu thuốc, tao ngồi 1 mình lặng lẽ tận hưởng những hơi thuốc trong đêm vắng, và bên trong căn phòng kia là những tử thi vừa mới kết thúc sự sống vì tai nạn, bệnh tật... Nhìn đồng hồ thì đã hơn 2h sáng. Hôm nay cả 5 chiếc xe cứu thương hoạt động hết công suất vẫn không đủ để giải quyết những ca tai nạn giao thông, chuyển bệnh...
    Tiếng chuông điện thoại của tao reo lên, lại là số điện thoại thằng chủ xe. Tiếp tục 1 ca mới, vội vã lao lên xe nổ máy, chiếc xe cứu thương nhanh chóng rời khỏi Bình Hưng Hòa và lao đi trong đêm, tiếng còi xe hú vang làm giật mình những cặp tình nhân đang say sưa bên nhau chạy trên đường trong đêm Giáng sinh.
    Hơn 15' sau, chiếc xe cứu thương dừng lại trước 1 quán cà phê võng nằm trên quốc lộ 1A thuộc địa phận quận Bình Tân.
    Kéo cái băng ca vào trong, tao thấy nhiều người quây quanh 1 chiếc võng, có thêm mấy khứa công an cũng đang ghi chép gì đó, tao từ từ kéo chiếc băng ca tiến đến...
    Trên chiếc võng là 1 ông cụ chắc cũng hơn 80 tuổi nằm đó với cái thân thể ốm yếu, cái miệng đang mở hờ, mắt thì nhắm nghiền, bên cạnh là 1 cái cái giỏ nhỏ mà những người hay bán vé số dạo thường đeo.
    Trong lúc đợi mấy khứa công an chụp hình hiện trường, tao bước qua mua chai nước lọc, khứa chủ quán lấy chai nước ướp lạnh mời tao không tính tiền, vậy là đứng đó nói chuyện chơi với khứa trong lúc chờ đợi.
    Theo lời khứa chủ quán, miếng đất này khứa thuê rồi xây cất lên quán cà phê võng này. Ban ngày thì bán nước cho khách vãng lai ghé lại nằm võng nghỉ mệt, tối đến thì cho mấy người bán vé số, làm hồ, dân lao động... thuê lại mấy cái võng để ngủ nghỉ sau 1 ngày lao động vất vả. Đa số những người lao động này họ không thuê nhà trọ vì họ chỉ cần chỗ nghỉ ngơi về đêm, với 25 ngàn đồng 1 cái võng cho 1 đêm bao gồm nước tắm rửa và giặt giũ quần áo thì đó là sự lựa chọn tiết kiệm cho những người lao động tha hương, nhìn xung quanh tao thấy cũng hơn 30 cái võng, cái nào cũng có đồ dùng cá nhân trên đó, vậy là hơn 30 mảnh đời cùng nhau tá túc ở cái quán này về đêm.
    Còn ông cụ mới vừa mất đang nằm đó, khứa chủ quán kể ông thuê võng ở đây cũng hơn nửa năm, ban ngày thì đi bán vé số dạo, đêm về thì ghé đây thuê võng ngủ nghỉ. Nghe nói ông ở miền Trung vô Sài Gòn vì ngoài đó con cháu cũng nghèo không ai nuôi.
    Lúc nãy bên công an mở cái giỏ của ông cụ ra kiểm tra thì mới phát hiện ông không có giấy tờ tùy thân gì hết, điện thoại cũng không có, trong giỏ chỉ có vỏn vẹn hơn 1 triệu đồng và xấp vé số ông cụ mới lãnh lúc chiều để chuẩn bị cho ngày mai đi bán...
    Tao bước đến bên cái võng, nơi cái xác ông cụ đang nằm trên đó, lặng lẽ làm cái công việc quen thuộc với sự giúp đỡ của mấy người đứng gần đó. Tao đẩy cái băng ca lên xe, đóng cốp lại.
    Chiếc xe cứu thương lao đi bỏ lại những phận người tha phương ở cái quán cà phê võng kia, và trên cái băng ca lạnh lẽo phía sau xe, cũng là thân phận của 1 kiếp người vừa nằm xuống mãi mãi mà không có được 1 người thân bên cạnh.
    Về đến Bình Hưng Hòa, tao thấy chiếc xe của thằng Nha Trang vừa chạy ra, ĐM đêm nay sao bận rộn dữ vậy.
    Tao đẩy cái xác vừa lấy về vào trong cái phòng phía trong. Hôm nay đông vui quá rồi, 8 cái băng ca được sắp xếp ngay ngắn thành 2 dãy, trên mỗi cái băng ca là 1 thân thể nằm đó bất động, cái thì có tấm chăn phủ lên, cái thì nằm trần trụi, cái thì thân thể máu me be bét, cái thì chẳng toàn thây với 1 đống thịt bầy nhầy, cái thì nát đầu với cái bịt đựng tào hủ bên cạnh, cái thì nằm đó như đang ngủ, mùi máu tanh cứ xộc thắng vào mũi của tao...và tao vừa đẩy vào cái xác thứ 9.
    Dù nhiều lần bước vào căn phòng này, nhưng hôm nay tao mới chứng kiến nhiều cái xác cùng 1 lúc như thế, và đã trải qua 1 thời gian dài với cái công việc này nhưng tao vẫn thấy hơi kinh sợ khi đứng trong cái căn phòng đầy những xác chết kinh dị như vậy... Và cứ đến những đêm Noel hàng năm mãi cho tận tới bây giờ, tao vẫn còn nhớ như in cái khung cảnh kinh dị trong căn phòng đó, nó cứ ám ảnh trong tâm thức của tao mãi mãi.
    Vội vã bước ra ngoài, tao tiến nhanh vào cái toilet gần đó, rửa tay sạch sẽ, tao vẩy nước lên mặt để lấy lại sự tỉnh táo và bình tĩnh.
    Lấy 2 lon cà phê trên xe, tao bước tới cái ghế đá nơi ông anh nhận xác đang ngồi, mời khứa lon cà phê ướp lạnh, tao bật nắp lon rồi làm 1 ngụm, lại đưa điếu thuốc lên môi châm lửa rồi nhả khói, tao quay sang kể cho ông anh nhận xác về ca của ông cụ vừa rồi. Kể xong tao hỏi
    _ Nếu không có người thân nhận xác thì sao anh?
    Ông anh nhìn tao cười rồi hỏi
    _ Mày hỏi thiệt hay hỏi chơi vậy? Mày chạy lâu rồi còn hỏi câu đó
    Thật sự tao biết những cái xác không có người thân đến nhận thì sẽ được để vào hộc lạnh bảo quản để bên công an truy tìm thân nhân. Tao cũng cười trả lời câu hỏi của khứa
    _ Em biết là đưa vô bỏ hộc lạnh, nhưng nếu không tìm ra người thân luôn thì sao anh?
    Ông anh nhận xét rít 1 hơi thuốc tao vừa mời rồi buồn bã trả lời
    _ Thì tùy theo trường hợp, có khi 1 tháng hoặc có khi hơn cả năm. Tùy theo bên công an cho phép.
    Chỉ tay về hướng mấy cái quan tài được để cạnh dãy container, ông anh nói tiếp
    _ Nếu bên công an có quyết định thì tụi tao bỏ vào quan tài để khâm liệm, rồi sau đó đem thiêu
    Hất mặt sang mấy cái container, giọng nói ông anh vang lên đều đều trong đêm vắng
    _ Thiêu xong rồi thì bỏ hài cốt vào mấy cái túi. Nếu vô danh thì ghi nam hay nữ, xác nhận về lúc nào, tuổi tầm bao nhiêu để sau này có người thân đến sẽ có thông tin nhận dạng. Còn xác có giấy tờ tùy thân thì ghi đầy đủ. Tất cả đều tro cốt đều để trong mấy cái container đằng kia.
    Bây giờ thì tao đã hiểu, ra vô nơi này suốt mà giờ tao mới biết được hết cái quy trình.
    Lại nhớ tới cái xác của ông cụ, tao cảm thấy sao mà thương cảm quá, những năm tháng cuối cùng của cuộc đời đáng lẽ ra phải được an hưởng cái tuổi về già, vậy mà phải lang bạt vào đến Sài Gòn mưu sinh, sống 1 cuộc sống tạm bợ, rồi khi chết đi cũng chẳng có ai thân thiết bên cạnh. Tao không biết rồi sắp tới đây, nếu không có ai đến nhận cái xác của ông cụ, thì chắc có lẽ tro cốt của ông sẽ lại nằm trong cái những container lạnh lẽo kia, 1 cái túi với dòng chữ "Vô danh"...
    Tao lái chiếc xe ra ngoài, kiếm 1 quán ăn khuya để bỏ bụng. Đang ngồi xì xụp húp tô cháo nóng hổi, tao chợt thấy 1 chiếc xe đạp chạy ngang qua với những tiếng rao đêm, nhìn ra phía ngoài, tao thấy nhiều mảnh đời vẫn còn đang mưu sinh về đêm...
    Đêm nay, mọi người đều chúc nhau cái câu Giáng sinh an lành, hạnh phúc nhưng tao biết rằng đâu đó trong đêm, giữa cái lòng Sài Gòn hoa lệ này vẫn còn đó những phận người phải bươn chải mưu sinh và có lẽ họ chưa được hưởng trọn vẹn hết cái không khí của đêm Noel hôm nay.
    Chuông điện thoại vang lên, lại có 1 ca mới. Sương đêm làm tao cảm thấy lạnh, điếu thuốc trên môi chẳng làm tao đủ ấm thêm. Chiếc xe cứu thương lại vội vã lao đi trong đêm, tiếp tục những chuyến xe đưa những linh hồn về với cõi âm...
     
  4. QuynhChau88 Thành Viên Cấp 3

    #kíức1thờingangdọc
    #Chap39
    Rồi 1 năm cũng kết thúc, đêm giao thừa tết Dương lịch, đoàn xe cứu thương của tụi tao cũng hoạt động hết công suất, hầu như là tai nạn giao thông.
    Sau những chuyến xe mệt mỏi, tao lại vùi đầu vào giấc ngủ để phục hồi lại sức khỏe. Suốt khoảng thời gian từ Noel đến qua tết Dương Lịch, hầu như tụi tao chỉ biết lái xe - ngủ, ngủ - lái xe...
    Buổi trưa hôm nay, tao có 1 ca chuyển bệnh từ Chợ Rẫy về Bình Thuận, tranh thủ trong lúc chờ điều dưỡng qua đi chung, tao ăn vội hộp cơm lót dạ và làm ly cà phê cho tỉnh táo đón ngày mới
    À phải giải thích chút xíu không thôi tụi mày lại hiểu nhầm là em Điều dưỡng. Vì thằng chủ xe có liên kết với 1 phòng khám đa khoa tư nhân, nếu có ca chuyển bệnh nào yêu cầu nhân viên y tế theo chăm sóc bệnh nhân trong suốt quá trình chuyển bệnh thì bên phòng khám đa khoa tư nhân sẽ điều nhân viên của họ theo xe của tụi tao, tất nhiên là có tính thêm phí, và hầu như những trường hợp bệnh nhân có điều kiện mới thuê thêm nhân viên y tế kèm theo. Và tao cũng vài lần đi chung với tụi điều dưỡng bên phòng khám đó, nói chung là cũng có người nói chuyện cho đỡ buồn ngủ trên quãng đường về.
    Nhưng hôm nay không phải là cái thằng điều dưỡng hay đi chung với tao mà là 1 người khác, là 1 người con gái, chắc là nhân viên mới. Em chạy xe máy đến trước bãi xe, rồi lấy điện thoại ra gọi, thằng chủ xe trong nhà chạy ra vẫy tay kêu em cất chiếc xe máy vào nhà rồi giới thiệu tao là tài xế đi chung chuyến này với em
    Vậy là lên xe xuất phát qua Chợ Rẫy, em xách cái túi y tế lên ngồi ghế phụ cạnh tao. Qua vài câu chào hỏi xã giao làm quen thì tao biết em mới làm ở cái phòng khám kia hơn 1 tháng, em quê ở Sóc Trăng, 22 tuổi, ba em là người gốc Hoa, mẹ em là người Khơ me, tao tạm gọi em là Sóc Trăng.
    Tao không biết diễn tả Sóc Trăng như thế nào, nhưng nếu tụi mày là dân miền Tây sẽ từng nghe cái câu " đầu gà, đít vịt " , câu này nó miêu tả nét đẹp của những người con gái có 2 dòng máu Hoa và Khơ me, vì ở Sóc Trăng tập trung rất đông người Hoa và người Khơ me.
    Có thể nói Sóc Trăng sở hữu đôi mắt to tròn đặc trưng của người Khơ me nhưng lại có làn da trắng giống như những phụ nữ gốc Hoa kèm theo khuôn mặt thanh tú. Sóc Trăng có vẻ hoạt bát và tạo cảm giác dễ gần gũi cho người đối diện.
    Qua đến bệnh viện Chợ Rẫy, tao cho xe vào cổng bên đường Thuận Kiều, nơi tao từng bị cái tụi trại hòm kiếm chuyện lúc trước.
    Chiếc xe cứu thương chầm chậm chạy vào khuôn viên bệnh viện và đậu trước cái sảnh mà tao hay rước bệnh.
    Chiếc băng ca của bệnh viện được đẩy ra bởi 1 chị điều dưỡng và 3 người nhà đi theo, trên chiếc băng ca là 1 người phụ nữ chắc hơn cỡ 35-40 tuổi với cái bụng phình to, khuôn mặt chị ta hơi nhăn nhó, chắc có lẽ đang đau đớn lắm, tao đoán là ung thư gan hay sơ gan cổ chướng bị bệnh viện trả về rồi.
    Tao với Sóc Trăng và mấy người nhà bệnh nhân cùng nhau chuyển người phụ nữ qua cái băng ca của chiếc xe, người phụ nữ kêu lên đau đớn khi bị cử động mạnh... Cuối cùng thì cũng để được chị ta qua cái băng ca, tao đẩy băng ca vào xe, 3 người thân đi theo cũng vội vàng để hành lý lên xe.
    Lúc này Sóc Trăng đã lên ngồi ở băng ghế phía sau đối diện với cái băng ca, em mở cái túi y tế lấy ra cái ống nghe, dụng cụ đo huyết áp, nhiệt kế... rồi thăm khám cho người phụ nữ kia, nhìn động tác em làm rất chuyên nghiệp, tao nghĩ chắc em cũng có nhiều kinh nghiệm đây.
    Tao chờ cho Sóc Trăng kiểm tra sức khỏe của bệnh nhân xong xuôi rồi khởi hành, chiếc xe lại chầm chậm lăn bánh ra tới chốt bảo vệ ở cổng. Tao bước xuống đưa tờ giấy xuất viện cho khứa bảo vệ, khứa nhận lấy tờ giấy từ tay tao và nở nụ cười thật tươi kèm câu hỏi xã giao
    _ Nay vô lấy bệnh hả em trai?
    Tao cũng gật đầu cười với khứa. Trong lúc khứa bảo vệ đang ghi chép thông tin từ tờ giấy, tao nhìn qua bên kia đường, 2 thằng cò của trại hòm, lần trước bị tụi tao đập đang ngồi ở quán cà phê cóc nhìn qua phía tao, tụi nó cười rồi gật đầu chào tao... ĐM đúng là trò đời.
    Lấy lại tờ giấy xuất viện từ khứa bảo vệ, tao lên xe bắt đầu cho cuộc hành trình mới, tiếng còi hú vang lên từng hồi. Phía sau xe, Sóc Trăng vẫn đang ngồi đối diện cái băng ca để theo dõi sát sao tình trạng sức khỏe của người phụ nữ kia cùng với người nhà của chị ta.
    Khi chiếc xe cứu thương chạy vừa đến địa phận Phan Thiết, tao nghe thấy tiếng xôn xao phía sau xe, cùng lúc đó Sóc Trăng kêu tao dừng xe lại để em chích thuốc cho bệnh nhân.
    Tao vội vàng tấp xe vào lề đường, quay ra phía sau, tao thấy Sóc Trăng đang bơm thuốc vào cây kim tiêm, sau đó em bắt ven rồi chích 1 mũi thuốc cho người phụ nữ kia...
    Xong xuôi, em kêu tao mở van oxy. Tao lập tức mở cốp trên táp lô xe lấy cái đồng hồ oxy rồi gắn vào bình oxy, sau đó bắt đầu từ từ mở van. Sóc Trăng nhanh chóng đặt sợi dây thở cố định cho bệnh nhân, tao để ý hình như nét mặt của người phụ nữ đã giãn ra hết nhăn nhó vì đau đớn như lúc nãy.
    Chiếc xe cứu thương lại tiếp tục lăn bánh, giờ đây có Sóc Trăng ngồi phía sau theo dõi tình trạng sức khỏe của bệnh nhân nên tao yên tâm mà tập trung lái xe, chiếc xe lao nhanh trên tuyến đường quốc lộ...
    Về đến huyện Tuy Phong giáp ranh với Ninh Thuận thì cũng đã hơn 7h tối, chiếc xe của tao dừng lại trước 1 căn nhà 3 tầng mặt tiền khá là khang trang nằm trên quốc lộ 1A, khá đông người đã chờ sẵn trước sân nhà.
    Tao mở cốp xe, kéo chiếc băng ca xuống và đẩy vào phía trong nhà sau khi Sóc Trăng gỡ cái ống thở cho người phụ nữ.
    Vào bên trong nhà, mọi người cùng tao khiêng bệnh nhân qua chiếc giường đã chuẩn bị sẵn, Sóc Trăng nhanh chóng nối cái ống thở mới từ cái bình oxy cũng đã được đặt cạnh cái giường trước đó. Em tiếp tục kiểm tra cẩn thận sức khỏe của người phụ nữ 1 lần nữa. Đúng là tử thần không từ bỏ 1 ai, nghèo hay giàu cũng đều phải buông tay mà bước đi về thế giới bên kia...
    Vậy là xong xuôi, tao thu tiền cước vận chuyển rồi kéo cái băng ca ra ngoài xe cùng với Sóc Trăng.
    Đóng cái cốp xe xong, tao bước lên xe thì đã thấy em ngồi ở ghế phụ bên cạnh. Chiếc xe nổ máy rồi quay đầu lại hướng về Sài Gòn.
    Tao chạy chầm chậm để kiếm 1 quán ăn tối, cả tao và Sóc Trăng đều đã quá đói và mệt mỏi sau 1 chặng đường dài.
    Tao chọn 1 cái quán ăn bên đường với nhiều chiếc xe tải đậu phía trước, cho chiếc xe đậu vào 1 góc, tao tắt máy xe rồi bước vào phía trong cùng với Sóc Trăng.
    Có lẽ vì mệt và đói nên sau khi rửa mặt cho mát mẻ thì tụi tao bước ra bàn ăn rồi thưởng thức bữa cơm tối 1 cách ngon lành.
    Tao sảng khoái làm 1 ngụm bò cụng rồi châm điếu thuốc để hút, Sóc Trăng nhìn tao cười rồi hỏi
    _ Anh.T ngày hút bao nhiêu điếu thuốc?
    Tao cũng cười rồi trả lời
    _ Hên xui em ơi nhưng chắc là 1 gói đổ lại
    Tao và em ngồi đó nói chuyện với nhau 1 lúc rồi tao kêu chủ quán tính tiền. Lúc đó em cứ nằng nặc đòi chia tiền cơm với tao, em không cho tao tính hết, tao phải nói để lần sau cho em mời lại tao thì em mới thôi.
    Trên chuyến xe tối hôm đó, tao cảm thấy đỡ cô đơn hơn vì có Sóc Trăng ngồi bên cạnh, tụi tao chia sẻ cho nhau nghe về những câu chuyện trong cuộc sống của mỗi đứa, tao vừa lái xe vừa chăm chú nghe em kể về gia đình, về quê hương, về những buồn vui trong công việc của em...Rồi có lẽ vì mệt nên em dựa vào ghế ngủ ngon lành, tao quay sang nhìn em ngủ rồi mỉm cười tiếp tục lái xe.
    Tao đánh lái quẹo vô cây xăng Petrolimex dọc đường để đổ dầu và kiếm chỗ rửa mặt cho tỉnh táo, cũng hơn 1h khuya rồi.
    Sóc Trăng cũng giật mình thức giấc, chắc là mùi dầu diesel làm em khó chịu. Sóc Trăng xuống xe rồi bước vào toilet phía trong, tao vẫn đứng coi ông anh bơm dầu rồi trả tiền.
    Xong xuôi tao lái xe tiến lại đậu gần mấy chiếc container và tải lớn, giờ này chắc mấy khứa tài xế đang ngon giấc trên cabin rồi. Sóc Trăng lủi thủi bước ra xe, tao kêu em đợi tao chút xíu để tao vào trong rửa mặt cho tỉnh táo.
    Sau khi vẩy nước rửa cái bộ mặt của tao bằng những giọt nước mát lạnh, cơn buồn ngủ như được xua tan, tao sảng khoái xả thêm mớ nước ở trong người...Vậy là tỉnh táo bước ra xe tiếp tục cuộc hành trình về Sài Gòn.
    Vừa bước ra gần tới chiếc xe, tao bất chợt nhìn thấy ở phía ngoài đường, cách chỗ xe tao đậu khoảng 20 mét là 3 chiếc xe máy với 6 bóng người đứng đó, tao nghĩ chắc là dân đi phượt ban đêm dừng xe bên đường để nghỉ ngơi.
    Bước lên xe, tao thấy Sóc Trăng cũng đang hướng mắt nhìn chằm chằm vào đám người đó. Tao hỏi em
    _ Có gì mà nhìn dữ vậy em?
    Sóc Trăng quay sang nhìn tao rồi nói
    _ Mấy người này mới đậu xe lại lúc anh.T vào trong toilet rửa mặt, mà em thấy ngộ quá, họ cứ nhìn về phía xe của mình rồi xì xầm to nhỏ gì đó
    Bây giờ tao mới để ý cái đám người kia, hình như toàn là thanh niên choai choai, mà hình như tao không thấy hành lý gì để trên xe, vậy chắc chắn không phải là dân phượt hay là người ở xa lỡ đường rồi, tụi này hướng ánh mắt vào phía chiếc xe tao đang đậu và mấy chiếc xe đậu kế bên... Tao đoán chắc là tụi này có vấn đề rồi.
    Tao từng nghe thằng chủ xe, thằng Nha Trang và những ông anh tài xế có thâm niên hay cảnh báo về những nguy hiểm khi dừng nghỉ ban đêm trên đường, và 1 trong số những nguy hiểm đó chính là trộm cướp. Tụi nó canh lúc về khuya, khi mà những tài xế dừng xe lại nghỉ ngơi sau 1 ngày dài lái xe mệt mỏi, đó chính là thời điểm tụi nó sẽ ra tay, nhẹ thì mất cái bình ắc quy, cái gạt nước...nặng thì toàn bộ tài sản để trong cabin, đặc biệt tụi nó sẵn sàng chống cự khi bị phát hiện. ĐM, không lẽ hôm nay tao xui xẻo gặp 1 băng như vậy sao?
    Bỗng 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu tao, vội nổ máy xe, tao bật công tắc cái còi hú, tiếng hú vang lên từng hồi nghe thật rùng rợn trong đêm khuya vắng, sau 1 lúc tao bắt đầu nghe thấy tiếng mở cửa xe, tiếng chửi thề của đám tài xế và phụ xe, khứa nhân viên của cây xăng chạy lại hỏi tao
    _ Sao tự nhiên mở còi hú chi vậy cha nội?
    Tao giả bộ cúi xuống như đang sửa chữa gì đó rồi trả lời
    _ Hình như cái còi hú nó bị chập mạch anh ơi, em đang sửa lại
    Mấy khứa tài xế và phụ xe cũng bước tới xe tao nhìn ngó, tao liếc mắt ra ngoài đường, không thấy cái đám kia đâu nữa, chắc tụi nó thấy động nên bỏ đi rồi, luồn tay tao tắt cái công tắc, lập tức cái còi hú tắt lịm.
    Tao bước xuống xe giả vờ xin lỗi mọi người xung quanh vì làm mất giấc ngủ của họ, đâu đó tao nghe tiếng làu bàu chửi thề. Kệ mẹ, tao lên xe nổ máy rời khỏi cây xăng đó.
    Sóc Trăng thấy rõ nhất mọi hành động của tao vừa rồi, em cười cười rồi quay sang nhìn tao nói
    _ Anh.T cũng hay ha. Cứu người ta rồi bị người ta chửi mà vẫn cười bình thường
    Tao vừa cười vừa nói với em
    _ Kệ em ơi, mà anh cũng không chắc chắn tụi kia có phải bọn ác hay không nên giả bộ làm như vậy, coi như 1 mũi tên trúng 2 con nhạn vậy mà
    Sóc Trăng bật cười, tao nhìn sang em, nụ cười của em thật tự nhiên, những cơn gió mát thổi vào trong xe làm cho mái tóc của em cứ bồng bềnh, mùi hương từ mái tóc đó cứ thoang thoảng trong mũi của tao.
    Về tới Sài Gòn cũng gần 4h sáng, tao đậu xe vào bãi rồi dắt chiếc xe máy của em ra giùm, thấy tao quay vào dắt chiếc xe máy của tao ra, Sóc Trăng ngạc nhiên hỏi tao
    _ Anh.T cũng đi đâu hả?
    _ Thì đưa em về nhà chứ đi đâu. Con gái mà đi 1 mình giờ này thì nguy hiểm lắm !!! Tao cười nói với em
    Cũng không cần khách sáo, Sóc Trăng để tao chạy theo sau đưa em về nhà. Nhà em thuê nằm trong 1 con hẻm gần ngã 3 Ông Tạ cũng không xa bãi xe.
    Sóc Trăng khẽ cười rồi nói
    _ Cám ơn anh.T nhiều lắm
    Tao gật đầu nói
    _ Vô nhà đi em, vô nhà xong xuôi đi rồi anh về
    Đợi Sóc Trăng vô nhà xong xuôi thì tao mới nổ máy chạy đi.
    Cái không khí của Sài Gòn lúc này thật trong lành và mát mẻ, ghé vào 1 quán cà phê cóc trên đường, tao kêu 1 ly cà phê nóng.
    Ngồi nhìn những giọt cà phê tí tách nhỏ xuống từng giọt từ cái phin, tao đốt điếu thuốc rồi nhìn ra đường, Sài Gòn đang bắt đầu chào đón 1 ngày mới.

    P/s : có lẽ Chap này sẽ nhẹ nhàng nhưng tao muốn chia sẻ Chap này và những Chap sau cho những anh em nào đang ở Đà Nẵng lúc này, hy vọng đây là món ăn tinh thần mà tao muốn gửi tặng đến cho tụi mày trong những ngày cách ly. Cố lên nha tụi mày, khó khăn sẽ qua đi, giống như cơn mưa ngoài kia, có tầm tã cỡ nào thì cũng có lúc trời quang mây tạnh.
     
    7800II, TUAN_VU, thangmoi and 2 others like this.
  5. QuynhChau88 Thành Viên Cấp 3

    #kíức1thờingangdọc
    #Chap40

    Có lẽ kiếp trước tao mắc nợ Điều dưỡng chưa trả hết hay sao mà kiếp này tao luôn là thằng phải đi giải quyết những hậu quả của em gây ra...
    Mới sáng sớm, tao đã nhận cuộc gọi của Vĩnh Long, em kêu tao chạy lên trụ sở công an quận để coi tình hình của Điều dưỡng như thế nào, Vĩnh Long nói tối hôm qua Điều dưỡng đi dự sinh nhật của bạn, sau đó tụi kia rủ về Villa của 1 người trong nhóm nhậu tiếp, đến khuya thì có công an kiểm tra hành chính mời tất cả về trụ sở làm việc vì có phát hiện có nghi vấn sử dụng ma túy, kết quả là mấy người bạn trong nhóm khi test nhanh có dương tính với ma túy.
    Tao lại phải chạy qua rước Vĩnh Long rồi cả 2 cùng thẳng tiến ra công an quận.
    Vừa xuống xe để dắt vào cổng trụ sở công an quận thì tao nghe có tiếng kêu của của 1 người đàn ông lớn tuổi mặc quân phục đang dắt xe máy đi ra
    _ Con đi đâu vậy T ?
    Tao ngước lên thì nhận ra là chú.S, bạn của ba vợ tao. Tao biết chú.S vì lúc trước hay đi tiếp khách cùng với ba vợ tao, chú cũng hay ghé qua nhà vợ tao chơi thường xuyên. Tao vội vàng gật đầu chào chú và kể chú nghe sự việc những gì Vĩnh Long đã nói với tao qua điện thoại, thật sự là lúc đó tao cũng chưa nắm rõ được sự việc của Điều dưỡng nó như thế nào.
    Vậy là chú.S lại dắt xe ngược vào bãi đậu xe, tao cũng dắt xe đi theo chú cùng với Vĩnh Long.
    Chú dắt tao vô phòng của chú, pha ấm trà nóng rồi kêu tao và Vĩnh Long ngồi đợi chú để chú qua bên đội ma túy hỏi thông tin cho tao, chú.S không quên hỏi rõ tên tuổi đầy đủ của Điều dưỡng.
    Ngồi uống ngụm nước trà, tao nhìn qua cái bàn làm việc của chú thì thấy cái bảng nhỏ ghi dòng chữ " P.Trưởng CA quận ", phía dưới là cấp bậc và họ tên của chú.S. ĐM, vậy là gặp đúng người rồi, lúc trước tao tưởng chú.S chỉ làm việc ở bên công an quận thôi vì tao cũng ít xen vào những mối quan hệ của ba vợ tao.
    Khoảng 10' sau chú.S quay về lại cái phòng tao và Vĩnh Long đang ngồi đợi. Chú lại châm thêm nước nóng vào bình trà trên bàn. Tao móc gói thuốc ra mời chú, tao cũng làm 1 điếu, tao với chú có chung gu thuốc lá nên tao cũng chẳng phải khách sáo, với lại sáng giờ chưa có điếu thuốc nào nên tinh thần không được thoải mái.
    Chú.S rít 1 hơi rồi hỏi thăm tình hình cuộc sống của tao lúc này, chắc chú cũng biết tình trạng của vợ chồng tao. Chú hơi ngạc nhiên vì giờ đây tao lại là 1 thằng tài xế xe cứu thương, tao cũng không muốn giải thích nhiều, mỗi người có mỗi cuộc sống riêng mà.
    Chắc biết tụi tao đang sốt ruột vụ Điều dưỡng nên chú nói với tao
    _ Con cứ yên tâm vụ của bạn con, con bé không có dương tính với ma túy
    Có lẽ lúc này tao và chắc cả luôn Vĩnh Long đều thở phào nhẹ nhõm khi biết thông tin này từ chú.S. Tao vội cười rồi hỏi chú.S
    _ Chú cho con hỏi 1 việc hơi nhạy cảm nha chú?
    Chú.S hớp 1 ngụm trà, chú cười cười
    _ Con nói đi, có gì đâu mà phải khách sáo với chú
    Tao từ từ nói với chú
    _ Tại bạn con còn làm việc ở bệnh viện Nhi đồng, chú cũng biết rồi, làm việc nhà nước mà dính vô mấy vụ này thì cũng không tốt. Con sợ bên mình có gửi giấy báo gì về chỗ bạn con làm việc không chú?
    Chú.S lại cười rồi nói với tao
    _ Con cứ yên tâm, không có vụ đó đâu. Mà nếu có thì chú sắp xếp được. Mà con nên khuyên bạn con đừng dính vào mấy đứa kia, không tốt đâu con
    _ Dạ, con hiểu ý chú. Để con sẽ nói chuyện với nó sau. Tao vừa gật đầu vừa nói với chú
    Nói chuyện 1 lúc thì chú.S phải tranh thủ đi họp, trước khi đi chú nói với tao
    _ Con cứ ngồi đợi xíu, xong thủ tục thì mấy đứa sẽ dắt bạn con qua, yên tâm nha con. Còn chuyện của con, nếu cần chú giúp gì cứ nói thẳng với chú, con đừng ngại gì hết. Thôi chú đi nhe
    Tao vội cảm ơn chú.S rồi ngồi xuống ghế đợi cùng với Vĩnh Long.
    Hút hết 1 điếu thuốc nữa thì tao thấy 1 ông anh mặc cảnh phục bước vào phòng, phía sau là Điều dưỡng líu ríu theo sau.
    Khứa công an bước lại bắt tay chào tao và điều dưỡng, khứa lại ngồi xuống cái ghế đối diện tao và Vĩnh Long rót trà mời tụi tao, Điều dưỡng thì cũng ngồi xuống cạnh đó, đôi mắt em thâm quầng có lẽ vì mất ngủ, cũng phải thôi, bị nhốt suốt đêm mà.
    Theo lời của khứa thì khuya đêm qua, khi kiểm tra hành chính 1 căn hộ thì phát hiện có 1 nhóm người nghi ngờ sử dụng ma túy, vậy là mời tất cả về đồn, 2/3 trong nhóm người dương tính với ma túy, Điều dưỡng thì không dính.
    Vậy là Điều dưỡng được cho về cùng tụi tao sau khi đã viết tường trình sự việc.
    Về đến nhà Vĩnh Long, tao ngồi xuống cái ghế ở phòng khách uống ly cà phê mà Vĩnh Long vừa pha, Điều dưỡng thì vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo.
    Bước ra khỏi toilet với bộ mặt mệt mỏi, Điều dưỡng lầm bầm than thở tối qua nào là bị muỗi chích, không được ăn uống, công an thì hỏi tới hỏi lui...đủ thứ chuyện, và đỉnh điểm em nói với tao là tụi bạn chỉ chơi giải trí, xả stress cho đỡ căng thẳng sau những giờ làm việc mệt mỏi....
    ĐM, lúc đó hình như tao không thể kiềm chế được sự nóng giận đang trào lên tới não. Vậy là 1 tiếng... Bốp...cái bạt tai tao dành cho Điều dưỡng, và lần đầu tiên trong đời tao phải đánh 1 người phụ nữ.
    Điều dưỡng đứng đó ngẩn người, Vĩnh Long thì đứng gần đó há hốc miệng ngạc nhiên với hành động của tao vừa rồi.
    Những giọt nước mắt rưng rưng bắt đầu rơi trên đôi gò má của Điều dưỡng, em nói như hét vào tao
    _ Em có làm gì đâu mà anh đánh em
    Tao chỉ thẳng vào mặt Điều dưỡng rồi nói
    _ Em coi lại cái tính cách của em đi. Anh nghĩ em đừng nên làm phiền Vĩnh Long nữa. Đi mà chơi với cái đám bạn âm binh của em đi. ĐM, chơi xì ke ma túy mà nói không có gì
    Lúc đó tao nghĩ tao hơi mất bình tĩnh, nhưng vì tao luôn coi Điều dưỡng như người trong nhà nên tao mới cư xử như vậy. Và chắc có lẽ đây là lần đầu tiên Vĩnh Long thấy tao nổi nóng, em bước đến bên tao kéo tao ngồi xuống rồi nói
    _ Thôi có gì từ từ nói anh.
    Tao đứng phắt dậy rồi nói tiếp với Điều dưỡng
    _ Sống trong chăn êm nệm ấm thì biết con mẹ gì. Đừng nghĩ em có mấy đồng tiền thì hay ho lắm.
    Tao bỏ ra ngoài rồi lên xe nổ máy chạy đi. Chắc đã lâu rồi tao không quạu như vậy, thôi kệ mẹ, tao nghĩ thầm sẽ không xen vào bất cứ chuyện gì của Điều dưỡng nữa, cứ để cái xã hội này nó sẽ dạy em.
    Về đến nhà thằng chủ xe, tao tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm ngủ, thấy điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ của Vĩnh Long, tao nhắn tin cho em: " Anh muốn ngủ, để anh yên tĩnh "
    Cái máy lạnh thổi nhè nhẹ những làn hơi mát mẻ vào cái cơ thể đang nóng bừng của tao, tao từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
    Tao làm 1 giấc cho đến khi thằng chủ xe điện thoại, qua bên bệnh viện Ung Bướu rước bệnh và lần này lại đi chung với Sóc Trăng. Nhìn đồng hồ, đã gần 4h chiều.
    Tao vội vã rửa mặt cho tỉnh táo rồi thay quần áo xuống bãi xe, tranh thủ chờ Sóc Trăng chạy qua, tao đi 1 vòng xung quanh chiếc xe vừa hút thuốc vừa kiểm tra lại thật kỹ.
    Chiếc xe cứu thương hú còi rẽ nhanh vào đường Nơ Trang Long rồi từ từ tiến vào cổng bệnh viện Ung Bướu.
    Hôm nay tụi tao nhận ca bệnh của 1 người đàn ông trung niên bị ung thư giai đoạn cuối và bệnh viện đã trả về, có người vợ và người bạn thân của bệnh nhân theo cùng.
    Vẫn là Sóc Trăng ngồi phía sau để chăm sóc bệnh nhân cùng với vợ của anh ta, người bạn thân thì ngồi bên ghế phụ cạnh tao.
    Câu chuyện sẽ là bình thường cho đến khi tao dừng xe tại 1 quán ăn lớn để mọi người đi vệ sinh và mua chút gì bỏ bụng.
    Sóc Trăng vẫn đang ngồi kiểm tra tra lại sức khỏe của người bệnh, người nhà thì đã đi vệ sinh phía trong, tao cũng tiến bước vào khu vệ sinh chung.
    Đang sảng khoái xả mớ nước trong người thì tao nghe có tiếng nói chuyện phía bên ngoài
    _ Thôi đừng buồn nữa em, giờ có anh bên em rồi, anh sẽ lo cho em mà
    Tao nghe tiếng phụ nữ nũng nịu
    _ Anh hứa rồi đó. Anh mà bỏ em là coi chừng tui đó
    Tao hơi ngạc nhiên vì cái giọng nói rất quen, chính xác là giọng nói của người vợ và người bạn thân của cái ông bị ung thư đang nằm chờ thần Chết gọi tên trên chiếc xe cứu thương ngoài kia. Tao vội hé cánh cửa nhìn ra thì thấy người phụ nữ kia cùng với ông bạn thân đang lững thững cùng nhau bước ra phía ngoài...
    ĐM, vậy là ruộng nương anh gửi bạn thân cày rồi. Tao chẹp lưỡi, ĐCM, đàn bà là những niềm đau...
    Sau khi vượt qua những khúc cua ngoằn ngoèo của đèo Bảo Lộc, tao cho xe dừng lại trước 1 căn nhà cũng khá khang trang trên con đường nhỏ thuộc 1 xã của thành phố Bảo Lộc theo sự chỉ dẫn của người đàn ông ngồi kế bên. Lại tất tả di chuyển cái băng ca vào trong nhà, làm những thao tác quen thuộc...
    Thu tiền xong xuôi, tao lại kéo cái băng ca ra xe lại, Sóc Trăng vẫn còn ở trong đó để thăm khám lại lần cuối cùng.
    Đốt 1 điếu thuốc để xua tan cái lạnh về đêm, tao nhìn vào căn nhà vừa rồi. Tao thở dài ngán ngẩm và nở 1 nụ cười chua xót giùm cái người đàn ông đang nằm chờ chết trong đó... ĐM, đúng là cuộc đời này luôn đầy những vở kịch.
    Sóc Trăng co ro với cái áo khoác mỏng của em, có lẽ em chưa quen với cái lạnh về đêm của cái xứ sở Cao nguyên này, tao mở cái ba lô đem theo, lấy cái áo khoác đưa cho em mặc thêm vào rồi với tay quay cái kiếng bên cửa sổ phụ cao lên chút để chắn bớt những cơn gió lạnh ngoài kia đang thổi vào. Sóc Trăng nhìn tao cười
    _ Anh.T không lạnh hả?
    Tao cũng cười rồi trả lời
    _ Sương gió phủ đời trai mà em.
    Tụi tao cùng cười, có lẽ những nụ cười, rồi những câu chuyện, những lời tâm sự của em làm cho tao bớt đi sự cô đơn trống vắng trên chuyến xe quay đầu về Sài Gòn, và hình như tao thấy khoảng cách của đoạn đường về như ngắn lại...
    Về đến Sài Gòn cũng đã 3h sáng, tao lại lấy xe máy chạy phía sau xe của Sóc Trăng để đưa em về.
    Đang chạy gần đến nhà em thì Sóc Trăng bỗng dưng từ từ dừng lại trước cái quán cà phê cóc mà mấy hôm trước tao cũng ghé uống cà phê nóng sau khi đưa em về. Sóc Trăng quay lại cười nói
    _ Ghé uống cà phê nhìn Sài Gòn về đêm nha anh.T
    Tao gật đầu rồi đậu xe bên lề đường, rồi 1 ly cà phê nóng và 1 ly cà phê sữa nóng được đem ra. Tao lại đốt 1 điếu thuốc rồi rít 1 hơi thật là sảng khoái... Nhìn qua Sóc Trăng, em đang hớp từng ngụm cà phê sữa nóng hổi, bất chợt em quay sang hỏi tao
    _ Anh.T thích ngồi uống cà phê ban đêm như vầy không?
    Tao gật đầu nhìn em rồi nói
    _ Sài Gòn luôn đẹp nhất khi về đêm mà em.
    Tao lại nhìn ra ngoài đường, trốn sau cái xô bồ, nhộn nhịp không theo 1 quy tắc nào, thì vẫn còn đó 1 Sài Gòn nhẹ nhàng, thơ mộng của những buổi về đêm
     
    7800II, thangmoi, TUAN_VU and 2 others like this.
  6. thangmoi Thành Viên Cấp 5

    Có vẻ như chủ thớt nản và không up nữa rồi.
     
    QuiHoang thích bài này.
  7. ruaden4 Thành Viên Bạch Kim

    Tối 28/8, sau khi chở miễn phí một bệnh nhân nghèo cùng thân nhân từ Bệnh viện Ung bướu TPHCM về nhà (xã Thuận Hà, huyện Đắk Song, tỉnh Đắk Nông), cựu Phó Chủ tịch UBND Quận 1 Đoàn Ngọc Hải lại tất tả lái xe một mình trên những cung đường đèo hoang vu để tìm chỗ ngủ qua đêm…

    21h30 tối 28/8, qua điện thoại, ông Đoàn Ngọc Hải thông báo ngắn gọn đã đưa bệnh nhân về nhà an toàn và ông đang tiếp tục lái xe cứu thương từ Đăk Nông về TP Buôn Ma Thuộc để kiếm chỗ nghỉ qua đêm.

    Bệnh nhân được ông Đoàn Ngọc Hải phục vụ trong ngày là chị N.T.T (47 tuổi) quê ở huyện Kim Sơn (Ninh Bình) đăng ký thường trú tại xã Thuận Hà, huyện Đắk Song, tỉnh Đắk Nông. Chị T nhập viện vào sáng 24/8 và điều trị tại Khoa ngoại 2 Bệnh viện Ung bướu TPHCM với chẩn đoán bị sarcom mỡ sau phúc mạc tái phát chưa xác định giai đoạn.

    Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t
    Chị T và người nhà được ông Đoàn Ngọc Hải chở về miễn phí sau khi Bệnh viện Ung bướu TPHCM cho xuất viện vào trưa 28/8

    Trưa 28/8, chị T được bệnh viện giải quyết cho xuất viện về nhà. Sau khi xem giấy xuất viện và tìm hiểu hoàn cảnh chị T, ông Đoàn Ngọc Hải đã quyết định chở chị T cùng một người thân về nhà. Khởi hành từ trưa, đến sập tối xe mới đến nơi.

    “Chị ấy bị ung thư rất nặng. Nhà nghèo lắm. Tôi thấy gia đình chị ấy đáng thương quá thì giúp thôi”, ông Hải nói ngắn gọn trong lúc đang lái xe đi tìm chỗ ngủ qua đêm và cho biết thêm lý do ông quyết định mua xe chở bệnh nhân nghèo miễn phí về quê đơn giản là vì muốn được làm việc gì đó có ích cho xã hội và cộng đồng…

    Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t - 1
    Chiếc xe ghé vào một trạm xăng bên đường

    Mấy ngày qua, nhiều người có mặt trước Bệnh viện Ung bướu TPHCM (đường Nơ Trang Long, Quận Bình Thạnh, TPHCM) bất ngờ khi thấy cựu Phó Chủ tịch UBND Quận 1 Đoàn Ngọc Hải ngồi sau vô lăng một xe cứu thương mới tinh có dòng chữ: 'Xe chở bệnh nhân nghèo về quê miễn phí'. Nhiều người nhận ra ông bèn đến chào hỏi, trò chuyện.

    Ông Đoàn Ngọc Hải cho biết chiếc xe chở bệnh nhân được nhập từ Hàn Quốc do ông tự bỏ tiền túi mua với giá hơn 700 triệu đồng rồi trang bị thêm các trang thiết bị, dụng cụ cần thiết, đăng ký là xe cứu thương chuyên dùng. Ông Hải tự tay lái xe đưa bệnh nhân nghèo về quê miễn phí, bất kể quãng đường di chuyển xa đến đâu.

    Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t - 2
    Giấy xuất viện của chị T

    “Một chuyến xe chở bệnh nhân từ TPHCM về Hà Nội chi phí khoảng 21 triệu đồng, về miền Trung khoảng 15 triệu, về miền Tây khoảng 10 triệu đồng….Số tiền trên là quá lớn đối với nhiều bà con nghèo. Tôi chỉ phục vụ bệnh nhân nghèo miễn phí, để phần nào giúp gia đình họ bớt khó khăn”, ông Đoàn Ngọc Hải nói và chia sẻ thêm, dọc đường đi, ông sẽ lo cơm, nước và phòng nghỉ cho bà con trên xe.

    Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t - 3
    21h đêm, ông Đoàn Ngọc Hải còn lang thang trên các cung đường đèo hiểm trở ở Tây Nguyên để tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm

    Bệnh nhân nghèo nào có nhu cầu, khi thấy xe của ông (biển số 51B 507.44) thì cứ mạnh dạn liên hệ. Sau khi xem bệnh án và giấy xuất viện, thấy đúng là người đang cần giúp thì ông Đoàn Ngọc Hải sẽ hỗ trợ ngay. Xe của ông không đỗ cố định ở bất kỳ một bệnh viện nào. Khi nào rãnh rỗi, không có bệnh nhân ông Hải mới cho xe đến đỗ ở trước cổng các bệnh viện ở TPHCM và các tỉnh, thành ở miền Trung, miền Bắc. Trên xe, ông Đoàn Ngọc Hải chuẩn bị sẵn va li đồ dùng sinh hoạt và cả giày tập chạy marathon dự phòng cho những chuyến đi dài ngày.

    “Để thuận tiện phục vụ bệnh nhân nghèo, tôi mong được lãnh đạo bệnh viện giải quyết cho xe vào bên trong khuôn viên bệnh viện và đỗ xe ở khu vực phù hợp”, ông Đoàn Ngọc Hải giải bày và cho biết có hôm đang đỗ xe ngoài cổng Bệnh viện Ung bướu TPHCM, ông được một tổ chức từ thiện tặng một suất cơm miễn phí dành cho các bệnh nhân.

    Tranh thủ hỏi ông Đoàn Ngọc Hải chuyện đại biểu Quốc hội Phạm Phú Quốc "dính" nghi án mua Quốc tịch thứ hai với giá 2,5 triệu USD xôn xao mấy ngày qua, ông Hải im lặng rất lâu rồi thở dài và không nói gì.

    Ông Hải cho biết cùng với việc đưa bệnh nhân nghèo về quê miễn phí, ông vừa cho động thổ và đang trông coi việc xây dựng nhà dành cho các phụ nữ nghèo vô gia cư trú ngụ qua đêm miễn phí. Căn nhà có chiều ngang 4 m, dài 20 m trong một dự án ở Quận 12 được mua từ số tiền ông Hải dành dụm cùng với khoản tiền 2 tỷ đồng bán điện thoại và đồng hồ siêu sang.

    Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t - 4
    Ông Đoàn Ngọc Hải trên xe cứu thương đỗ trước bệnh viện. Ảnh: Thanh Niên

    Ông Đoàn Ngọc Hải được biết đến như là một tấm gương diển hình về sự kiên quyết trong chiến dịch lập lại trật tự vỉa hè ở khu vực trung tâm TPHCM và nhiều địa phương từ tháng 1/2017.

    Tại thời điểm đó, ông Hải tuyên bố: "Nếu không làm được tôi sẽ cởi áo về vườn không làm nữa, chứ không làm theo phong trào, đánh trống bỏ dùi, để nổi tiếng".

    Đến tháng 1/2018, ông Hải bất ngờ gửi đơn từ chức vì nhận thấy "không thực hiện được lời hứa trước nhân dân" nhưng sau đó lại xin rút đơn.

    Ngày 4/6/2018, ông Đoàn Ngọc Hải gửi đơn từ chức lần 2, chỉ vài giờ sau khi nhận quyết định của UBND TPHCM bổ nhiệm giữ chức vụ Phó tổng giám đốc Tổng công ty Xây dựng Sài Gòn.

    CafeF.vn
     
  8. thangmoi Thành Viên Cấp 5

    Ko lẽ nv chính lại là bác Hải này kk...
     
    TUAN_VU thích bài này.
  9. TUAN_VU Thành Viên Cấp 5

    Không phải.
    Bác Hải là thành viên 5s, sau khi đọc thớt này xong, lấy cảm hứng đó, bác Hải mua xe và làm công việc này.
     
    QuiHoang, 7800II and ruaden4 like this.
  10. TUAN_VU Thành Viên Cấp 5

    Đọc thớt này, tự nhiên có cảm tình với mấy chiếc xe cứu thương ghê.
    Trước đây, thấy mấy chiếc "xe vua " này chạy trên đường, thường không có cảm xúc gì.
     
    Cá Mập chiên xù and ruaden4 like this.
  11. Cá Mập chiên xù Thành Viên Kim Cương

    Phải có dịp ngự trên xe cứu thương mới hiểu 1 giây nhanh/chậm quý giá ntn bác ạ.
    Hơn 2 tháng trước,tớ đưa bà cô đi cấp cứu từ nhà đến BV Chợ Rẫy,Nhìn ~ chiếc xe tạt đầu xe mà lòng nóng như lửa đốt,thế mà tài xế vẫn điềm tĩnh như thể họ đã quá quen vs cảnh này.
     
    TUAN_VU and ruaden4 like this.
  12. ruaden4 Thành Viên Bạch Kim

    Em đi đường gặp xe cứu thương là tìm mọi cách lách vào lề, thậm chí leo lên lề luôn. Có khi còn bấm còi để giục xe đi trước nhường đường.
     
  13. Cá Mập chiên xù Thành Viên Kim Cương

    Bác xử lý như vậy là đúng Luật giao thông & đầy tính nhân văn.Tuy nhiên,1 số người tham gia giao thông lại hành xử ngược lại.Tệ hơn nữa,1 cơ số vị lại đu theo xe cứu thương vượt đèn đỏ.
     
    TUAN_VU, thangmoi and ruaden4 like this.
  14. ruaden4 Thành Viên Bạch Kim

    Mỗi ngày ông Hải đi trung bình 600km, đến bữa cơm thì dừng đâu ăn đó. Nếu gặp chỗ không có quán cơm sẽ ăn tạm lương khô mang theo...

    Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t
    Ông Đoàn Ngọc Hải ngồi chờ bệnh nhân xuất viện tại Bệnh viện Ung bướu Đà Nẵng

    Ngày 12/9, ông Đoàn Ngọc Hải có mặt tại Bệnh viện Ung bướu Đà Nẵng để chờ, đón các bệnh nhân nghèo xuất viện về nhà. Ông Hải đã gầy gò, đen hơn trước rất nhiều. Ông vận chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, đôi dép tổ ong chân chất. Từ 8h sáng, tiết trời Đà Nẵng đã oi bức, nắng chói chang, ông Hải nhễ nhại mồ hôi.

    Ông Đoàn Ngọc Hải (SN 1969), nguyên Phó Chủ tịch UBND Quận 1 (TP.HCM). Ông Hải nổi tiếng vì đã xung phong liên tục xuống đường trực tiếp chỉ đạo chiến dịch giành lại vỉa hè trên địa bàn Quận 1, sau này chiến dịch đã lan tỏa ra các thành phố lớn khác tại Việt Nam.

    Ngày 8/1/2018, ông Hải đệ đơn từ chức Phó Chủ tịch UBND Quận 1 vì đã "không thực hiện được lời hứa trước nhân dân" trong việc giành lại vỉa hè. Sau đó Quận 1 điều chuyển ông đi làm công việc khác nhưng ông không nhận và xin về hưu.


    Ông Hải được bảo vệ cho đánh xe vào bên trong khuôn viên. Không muốn nhiều người biết, ông Hải chỉ đứng đợi ngoài sân bệnh viện, chờ nếu có người xuất viện thì đến đề cập chở họ về nhà miễn phí.

    Hơn 2 giờ đồng hồ, vẫn chưa có bệnh nhân nào xuất viện. Ông Hải nhẩm đoán, có thể do thứ 7 nên không có bệnh nhân làm thủ tục xuất viện. Dù nghĩ vậy, ông Hải vẫn ngồi trong sân, mắt hướng về phía cửa bệnh viện.

    Bên trong xe của người đàn ông đặc biệt này là những túi xách bỏ quần áo, ít thực phẩm khô để dùng cho những chuyến đi xa. Người đàn ông nghiêm nghị, “hét ra lửa” một thời giờ an yên, mộc mạc, chân chất.

    Ông Hải chia sẻ, phu nhân nguyên Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa vận động tặng cho ông một chiếc xe cứu thương mới tinh. Hai doanh nghiệp tại Sài Gòn và Hà Nội cũng ngỏ ý muốn tặng 2 chiếc xe nữa, mỗi chiếc 700 triệu.

    “Họ tặng rồi nhưng anh chưa chính thức nhận, bởi nhận rồi thì phải điều hành nhưng không đủ nhân lực. Có nhiều người tặng cả tiền tỷ nhưng anh cũng chưa nhận, vì làm từ thiện mà không khéo họ lại tưởng mình lợi dụng hình ảnh đó để kiếm tiền, nhưng con người anh không có cái tính đó”, ông Hải bộc bạch.

    Ông Hải trải lòng: “Anh chỉ bị động một chút khi trên đường, người dân chặn xe lại cho tiền. Không nhận thì người ta không cho đi, có người giàu có họ đưa 2 triệu, 3 triệu nhưng anh nói chỉ lấy tượng trưng 200 nghìn thôi thì họ dứt khoát không cho đi. Cuối cùng phải lấy 1 tờ 500 nghìn họ mới đồng ý cho mình đi”.

    Lần gần nhất, ông Hải đang đỗ ở một công viên tại Hà Nội nghỉ ngơi, ăn lương khô thì người dân vây lại cho nước lọc, sữa, có người cho tiền và bảo tiền này để giúp người nghèo. Nhưng ông bảo, tôi có tiền rồi, tôi không nhận của bà con nhưng người dân ép phải nhận.

    Một lần khác tại Quảng Bình, khi ông Hải đang dừng lại bên đường rửa xe, chuẩn bị đi Bệnh viện TW Huế để đón bệnh nhân. Ông Hải mắc võng nằm ngủ chờ rửa xe thì người dân thấy. “Họ đến gần nhưng rất lịch sự. Đợi anh ngủ dậy mới lại đưa tiền, cho quà, nước…”, ông Hải nhớ lại.

    Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t - 1
    Ông Hải ngồi ngóng về phía bệnh viện chờ bệnh nhân
    Cũng theo ông Hải kể, nhiều người cũng khó khăn nhưng vẫn đưa tiền cho. Họ đưa 200 nghìn, kì kèo mãi ông đành phải lấy 50 nghìn cho họ vui. Ông lên Hà Giang, bà còn kéo lại rất đông, cho nguyên một xe thực phẩm. Sau đó ông về Hà Nội chia sẻ lại cho các nhân viên làm vệ sinh vỉa hè. Ông Hải nói: “Tiền của bá tánh cho thì anh để dành lại, khi cần dùng vào việc thiện thì anh sẽ dùng”.

    Mến mộ việc làm thiện nguyện của ông Hải, mới đây, Giáo sư Tạ Thành Văn - Hiệu trưởng Trường ĐH Y Hà Nội vừa tặng ông Hải 10 triệu đồng, công đoàn trường tặng 5 triệu đồng để ông Hải đổ xăng đi làm việc thiện.

    “Giáo sư Tạ Thành Văn nói nếu anh đồng ý sẽ kêu gọi một cuộc vận động trên toàn quốc, làm một chương trình xe cứu thương mang tên Đoàn Ngọc Hải. Cá nhân anh thì cho rằng để làm một chương trình đó sẽ rất nhiều vấn đề, sợ người dân hiểu lầm rằng mình lợi dụng để kiếm tiền, để nâng cao hình ảnh... Do đó anh nghĩ mình có khả năng tài chính chừng nào thì tạm thời mình làm thế. Tất nhiên mình sẽ không bỏ qua cơ hội tốt cho người nghèo. Hiện tại thì anh còn tiền, còn tự làm được”, ông Hải chia sẻ.

    Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t - 2
    Trên xe của ông Hải đầy đủ vật dụng cho một chuyến đi xa hàng trăm km
    10h sáng cùng ngày, hay tin ông Đoàn Ngọc Hải đang ở khuôn viên bệnh viện, bác sĩ Đoàn Anh Tuấn - Trưởng khoa Nội 1 (Bệnh viện Ung bướu Đà Nẵng) thay mặt lãnh đạo xuống sảnh chào đón, trò chuyện, đưa ông Hải đi tham quan bệnh viện. Ông Hải cho biết mình vừa từ Hội An chạy ra Đà Nẵng sau chuyến đi dài từ Phú Thọ về.

    Ông Đoàn Ngọc Hải cho biết sắp tới sẽ đến Đà Nẵng nhiều hơn. Mỗi ngày ông đi trung bình 600km, đến bữa cơm thì dừng đâu ăn đó. Nếu gặp chỗ không có quán cơm sẽ ăn tạm lương khô mang theo, nghỉ ngơi tại xe rồi tiếp tục hành trình.

    Bác sĩ Nguyễn Thanh Hùng - Phó giám đốc Bệnh viện Ung bướu Đà Nẵng cho biết, ông Hải đến bất chợt và không có liên hệ trước nên chưa có cuộc gặp chính thức với lãnh đạo bệnh viện. Tuy nhiên, bệnh viện trên tinh thần sẽ phối hợp, hỗ trợ tối đa cho ông Hải để giúp đỡ những bệnh nhân nghèo cũng như lan tỏa hành động đẹp.

    Theo baogiaothong.vn

    Đọc xong, em thành FAN của ông Hải rồi. Làm từ thiện khó lắm.
     
  15. 7800II Thành Viên Kim Cương

    ko cần biết lúc trc bác ấy như thế nào, gây thù chuoóc oán với ai, nhưng giờ bác ấy làm việc thiện vậy mà cũng có nhiều người nói này nói nọ quá, bảo là bác ấy trước làm ác giờ gỡ tội, hoặc là làm màu mè gì đó, nhưng mình nghĩ nếu có nhiều người làm màu đc như vậy thì xã hội này cũng tốt, có nhiều người muốn gỡ tội như bác ấy thì người nghèo đc nhờ. chứ như bản thân mình bây giờ muốn làm từ thiện như bác ấy cũng chả có tiền bạc và thời gian để làm
     
  16. Cá Mập chiên xù Thành Viên Kim Cương

    Thiên hạ thiếu gì đứa GATO,làm việc tốt thì ko dám mà hễ thấy ai làm đc là gào lên bỉ bôi.Hạng người này lủ khủ xung quanh,chỉ rình đợi cơ hội là hùa...
    À,tháng 7 Â.L bác cũng nên từ thiện share bớt rau vườn nhà cho AE đi chứ nhỉ?Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t
     
    TUAN_VU, 7800II and ruaden4 like this.
  17. choixongjong Thành Viên Vàng

    Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t - 1

    Ờ, rau từ thiện đê
     
  18. ruaden4 Thành Viên Bạch Kim

    Em nghe mãi về vườn rau ấy. Còn mấy ngày nữa hết tháng rồi, bác share đi. Em ăn chay mà.
    Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t - 1
     
  19. Mr.Karamello Thành Viên Cấp 6

    Share cô hồn =)) nhớ đợt quyên góp từ thiện lão ta có góp 500k cho 4rum.
     
  20. 7800II Thành Viên Kim Cương

    Bác tham gia lâu rồi thì cũng biết ai sở hữu rau nhiều nhất nhỉ, ý lão ấy đang đuối sức, muốn xe pháo cho anh em nhưng ngại nói thẳng, bây giờ bác ib cho lão ấy thì bảo đảm rau dư ăn hết tháng 7 nhé
     
    ruaden4 and Cá Mập chiên xù like this.

Chia sẻ trang này

Tình hình diễn đàn

  1. PK_ThanhBinh,
  2. thanhthuan8621,
  3. hieutienvan,
  4. sonphung,
  5. Son123789,
  6. lethanhqlda
Tổng: 1,056 (Thành viên: 6, Khách: 1,033, Robots: 17)