Một tháng mình nằm ở bệnh viện Bình Dân, khoảng thời gian đó mình để mẹ phải lo lắng, bác sĩ bảo tất cả phụ thuộc vào may mắn của bệnh nhân. Lúc ấy mình chỉ muốn về nhà với mẹ, về bệnh viện tỉnh cũng được. Mẹ không đồng ý vì mẹ muốn những thứ tốt nhất cho mình. Lúc bệnh mình mới cảm nhận thấy rằng cuộc sống quý giá đến thế nào...Tiền bạc, danh vọng, công việc...gạt hết qua một bên, mình chỉ mong khỏe lại để nhìn thấy mẹ cười, để về nhà ngồi ăn cơm cùng mẹ. Ngày xuất viện, mẹ cười và bảo chỉ cần nhìn thấy mình khỏe mạnh, vui vẻ là mẹ vui rồi. Mỗi người có một tài sản quý giá là chính là bản thân mình, hãy vui vẻ lên vì chí ít hôm nay bạn còn khỏe mạnh. Tối nào mẹ cũng gọi điện chỉ để hỏi mình ăn cơm với gì, thấy thương mẹ thật nhiều, với mình mẹ là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời này, cầu mong cho mẹ luôn luôn khỏe mạnh, bình an để mãi mãi ở bên mình.
Cuộc đời là thế đó em à, có những lúc thì con người mới giật mình tỉnh giấc và nhận ra được nước mắt chảy xuôi chứ không có chảy ngược bao giờ. Đôi khi sự tỉnh ngộ đó đã quá muộn màng.
Bởi thế sống trên cái cuộc đời này, bệnh tật phải có tiền mới sống được hề hề vui thôi ... chúc bác sớm bình phục, khâm phục mẹ bác quá... nếu là mình thì mình chắc cũng sẽ được y như vậy
Mình cũng có ông anh 2 bị tâm thần + mang thêm bệnh hiểm nghèo. Ở nhà có 4 ng:ba,má,e vs a trai.3 người thay phiên nhau nuôi a mình mà mệt chịu ko nổi lun. Đi nuôi bệnh xong giờ mới biết quí sức khỏe.Bớt nhậu luôn nhưng mồi bén + kèo nào linh đình quá, ko bỏ đc Giờ a trai mất r`.Bị ba vs má kêu lấy zk mệt mún chết.:burn_joss_stick::burn_joss_stick:
Đạo làm con . hãy lắng nghe [video=youtube;0fbWYAjS3A8]https://www.youtube.com/watch?v=0fbWYAjS3A8[/video]